Anh có nhớ tới em không?
Nếu có nhớ em, anh cũng nhất định không được khóc. Con trai, chỉ được khóc ba lần trong đời: Khi sinh ra, khi cha mẹ mất và khi\ cưới được người họ yêu thương thật lòng. Anh đã xa em rồi, anh đừng khóc vì em. Hãy để dành nước mắt cho người con gái anh yêu nhiều hơn đã yêu em.
Nếu có thương em, anh cũng nhất định không được tự trách bản thân mình. Chuyện tình yêu, em không muốn níu mãi tay anh khi anh muốn buông rồi, em sẽ không gắng sức chắp vá những vệt rách khi ta xa cách rồi. Em sẽ học cách quên anh.
Ngay cả khi say, anh cũng đừng khóc. Không phải là đừng mà nhất định, anh không được khóc.
Nếu biết anh đau, trái tim em sẽ ngừng đập.
Viết cho anh.
Giữa một đêm chật chội …
Anh à!
Đêm về rồi. Giờ này anh đang làm gì, ở đâu và cùng ai? Anh có lạnh không? Gió có còn ở bên cạnh anh?
Em vừa trở mình tìm kiếm chiếc phone im lìm nằm yên dưới chân giường. Chợt em thấy thật thiếu vắng, căn phòng bộn bề những mảnh tình dành cho anh. Nhiều kỷ niệm của hai đứa đã cũ rích, thậm chí, có thứ kỷ niệm còn vỡ vụn ra, một mình em chẳng thể nào có thể gom nhặt hết.
Phía ngoài ban công, khóm hoa mười giờ anh tặng cũng ủ rũ giống em. Hình như khi em không chăm sóc chúng bằng tình yêu của mình, chúng cũng giận dỗi và nở lệch múi giờ. Nhưng em lấy tư cách gì mà chăm sóc, mà nuôi nấng món quà anh gửi tặng ấy, khi ngay tới cả chính bản thân mìnhem, em còn chưa thể đứng dậy sau vấp ngã, chưa thể tự mình xoa dịu đi nỗi đau trong lòng này. Lúc anh đặt vào tay em khóm hoa ấy, anh đã hứa gì, anh có còn nhớ hay không? Lời yêu em mãi mãi sao tới nay lại tan biến. Cái thứ mà anh gọi là mãi mãi sao ngắn ngủi và mỏng manh đến thế. Giờ thì em mới hiểu, mãi mãi của anh cũng chẳng là bao xa.
Trời sắp chuyển mùa, cớ sao lòng em còn chưa thể chuyển giao cảm xúc. Em muốn gạt đi hết những nỗi nhớ này, xóa bỏ đi hết những đớn đau này. Em muốn quên anh đi như thể không còn ký ức, em muốn quên anh đi như chưa từng có lấy một chút yêu thương. Niềm tin em đặt nơi anh, giờ cạn hết rồi, em biết lấy gì để bước tiếp cho ngày mai? Giờ em biết để dành niềm tin vào ai? Rồi ai sẽ đến, rồi ai sẽ nói yêu em, sẽ vuốt tóc cho em mỗi lần gió thổi, sẽ dắt tay em sang đường giữa dòng người vội vã.
Nỗi buồn của em, anh thấu được bao nhiêu?
Sao đã hứa yêu em dài lâu mà anh lại quay đầu nhìn lại?
Trả lại cho em.
Trả lại cho em ánh mắt đã nhìn em đắm đuối, cho em được run rẩy trong mắt anh, được thấy em dạn dĩ và chân thành như cỏ non còn sóng sánh những giọt sương.
Trả lại cho em nụ cười anh đã đánh cắp.
Trả lại cho em đôi môi đã lỡ chạm nhau. Em muốn mình là hàng mi, muốn mình là bờ môi, mãi gần kề bên nhau, lúc vui, lúc buồn rồi quấn lấy nhau cho chảy hết đêm dài.
Trả lại cho em bình minh. Bóng tối cứ bủa vây em, em đã cố trốn chạy nhưng chẳng thể, bởi rẽ hướng nào em cũng nhớ về anh. Giá như khi xưa, hẹn hò nhau, mình đừng lang thang mọi nẻo đường, thì giờ đây, vắng anh rồi, em sẽ tìm ra một con đường khác, không có những lần rớm máu vì đau, không có những phũ phàng làm tim em ớn lạnh.
Trả lại cho em niềm tin giữa những chông chênh bao la của trời biển rộng. Em muốn mình sống có mục đích, có ý nghĩa, ít nhất là để những bước chân này không đi vô phương hướng. Nếu anh trả lại thứ niềm tin em đã từng có, em sẽ không yếu mềm như nhành hoa dại. Rồi sẽ có một người nắm lấy tay em và đặt lên ngực mình. Rồi sẽ một người cùng em bước đi dưới một bầu trời. Và rồi cũng sẽ có một người cho em biết, em không phải là cô mèo hoang lang thang trong vô định.
Trả lại cho em, trả lại hết cho em. Đừng mang đi thứ gì vốn dĩ thuộc về em, ngoại trừ niềm đau và những ký ức buồn. Yêu anh, em yêu bằng mọi giác quan, thương anh bằng mọi tế bào, khi mọi giác quan tê cứng, từng tế bào diệt vong, em cũng biến mất khỏi thế giới của tình yêu.
Giá như lúc này, đêm của em không còn trơ trọi.
Giá như lúc này, có một người ôm em từ phía sau.
Giá như lúc này, môi chạm môi vụng dại dưới hiên nhà, vội vã rời nhau khi lưỡi chưa kịp tìm thấy nhau. Em sẽ vẫn nhìn anh rồi cười vui như ngày ấy, ngại ngùng, e sợ như thỏ con giấu cà-rốt sau lưng mình.
Sương đang bay về trời. Mây đang tan thành từng vòm vội vã. Em đã say khướt với men tình. Chất men được pha chế từ nhớ thương và hờn giận. Em có hờn, có giận, có trách, có ghét bỏ anh. Đó cũng chẳng thể hóa thành thù hận. Tất cả là vì yêu quá mà ra.
Lúc ngồi viết những dòng này cho anh, em nấc lên thành tiếng, nước mắt ngắn, nước mắt dài, chúng đua nhau khiến mắt em cay xè, đỏ hoe. Lúc anh đọc những dòng này, anh có còn nhớ những điều từng thuộc về em?
Thi thoảng, em sẽ mượn ký ức về anh để ngồi yên trong một góc phòng và viết cho anh, cho tới khi, em tìm được một người yêu em hơn sinh mệnh. Hoặc khi một ai đó, họ tìm thấy em, người mà em yêu hơn cả sinh mệnh mình.
- Trót lỡ chạm môi nhau - Nguyễn Ngọc Sơn -
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét