Ngày mai, em sẽ sống một cuộc sống không anh

Anh cũng như những hạt mưa, em với tay ra và cố gắng nắm giữ từng hạt mưa nhưng càng nắm giữ càng không được gì, những hạt mưa vỡ tan và biến mất, tay em cầm một cảm giác cô đơn. Anh đã ở ngay bên cạnh em, gần thật gần...


“Đã từng” nghĩa là đã tồn tại và kết thúc trong quá khứ, không còn diễn ra ở hiện tại…

Anh! 365 ngày là khoảng thời gian đủ để anh đến, anh ra đi và anh lãng quên em đúng không? Nhưng anh đi rồi, anh vô tình để lại biết bao nhiêu là thương nhớ ở lại. Những yêu thương anh để lại sao chẳng thể nhạt phai đi hả anh?

Trời mưa, cơn mưa đầu mùa của Sài Gòn, em phát ngẫu nhiên danh sách nhạc không lời của Yiruma, bản nhạc không lời bất hủ "Kiss the rain" mà cả anh và em rất thích đang du dương làm lòng em thêm se sắt và nỗi buồn đọng mãi trong em. Lúc mình còn bên nhau, khi trời mưa anh nắm tay em, chúng mình cùng đi trong mưa dưới một chiếc ô trong suốt, mình cùng nghe "Kiss the rain" qua tai nghe, em một tai và anh một tai. Kỉ niệm ùa về, nỗi buồn trong em như đầy mãi, chẳng thể kìm nén và chảy tràn thành những giọt nước mắt. Nước mắt em không phải chảy ra từ mắt mà chúng chảy ra từ trong sâu thẳm trái tim em. Anh nói em hãy quên anh đi, đừng nhớ đến anh, đừng dõi theo anh, đừng cố liên lạc với anh, đừng tìm anh, đừng níu giữ, đừng cố nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chiếc gương vỡ để rồi bị thương nhưng sao em chẳng thể làm được.


Em nhớ mãi buổi chiều mưa hôm ấy. Em chờ đợi anh trong cơn mưa chiều. Nép mình dưới mái hiên trú mưa, em co ro như con mèo nhỏ không phải vì mưa lạnh mà là vì em lạnh lẽo ở trong lòng. Những tin nhắn của anh khiến trái tim em như bị những chiếc gai sắc nhọn không thương tiếc đâm vào. Nhìn những hạt mưa rơi rớt rồi nhanh chóng vỡ tan, anh cũng như những hạt mưa, em với tay ra và cố gắng nắm giữ từng hạt mưa nhưng càng nắm giữ càng không được gì, những hạt mưa vỡ tan và biến mất, tay em cầm một cảm giác cô đơn. Anh đã ở ngay bên cạnh em, gần thật gần nhưng quá xa tầm tay với.

Em đã chờ và anh thì không đến. Em kiên nhẫn đến lì lợm, em đã quên đi lòng tự trọng của một người con gái, bước đi trên đường, em vừa đi và nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ rằng, những người đi đường và những người xung quanh nhìn em như nhìn người ngoài hành tinh nhưng em chẳn còn tâm trí đâu mà để ý họ nhìn và nghĩ gì. Lúc đó em chỉ ước một điều rằng anh sẽ ra gặp em, ôm em vào lòng, lau nước mắt cho em và nói:"Anh xin lỗi!". Nhưng mà tất cả là em hoang tưởng, em tưởng tượng mà thôi. Anh cương quyết và cứng rắn. Em nhắn tin anh không trả lời, em gọi điện anh không bắt máy mà anh nhờ một người bạn là con gái bắt máy.

Bạn ấy nói với em rằng em là ai mà cứ nhắn tin, cứ cố gắng liên lạc với anh hoài vậy, bạn ấy không muốn em làm phiền anh. Cổ họng em như nghẹn lại, em chỉ biết cố gắng nhẹ nhàng cảm ơn, chào bạn ấy và tắt máy. Sao anh phải làm như thế, anh không đối diện với em. Đối diện với em, nghe giọng nói của em, nhìn sâu vào đôi mắt em, anh có nói ra được những lời như trong tin nhắn anh gửi cho em không? Anh nói những lời ấy, anh vui vẻ và thoải mái lắm sao?

Nói gì thì nói, tất cả là do em tưởng tưởng và tô vẽ lên mà thôi. Em đã biết chấp nhận sự thật rồi anh à! Những cảm xúc, những rung động không còn nơi trái tim anh nữa rồi. Em đã từng đớn đau và hằn học vì em bất lực, em không biết phải làm sao để khiến trái tim anh lạc nhịp trước em thêm một lần nữa. Chỉ còn một mình em yêu thôi thì chẳng thể được, tình yêu cần sự hòa nhịp, đồng điệu của hai trái tim.

Trong cơn mưa chiều nay, em bồi hồi nhớ về anh, những kỉ niệm thuộc về miền kí ức ùa về trong em, em nhận ra, những kỉ niệm, những kí ức về anh thời gian vẫn chưa kịp xóa. Em đứng ở ban công, đưa tay ra nắm lấy từng hạt mưa. Nhắm mắt lại để những hạt mưa thấm vào tim và những khúc piano "Kiss the rain" thấm vào từng giọt nước mắt. Lúc này đây và hơn bao giờ hết, em cảm nhận được trọn vẹn đến tận cùng của cảm giác nhớ nhung đến da diết, lạc lõng, mênh mông, bâng khuâng và cô đơn. Em lạc bước trong miền kí ức về anh...

Ngày mai, ngày mốt và những ngày sau, khi nghe tiếng mưa rơi, em sẽ vẫn ngồi bên ô cửa sổ ngắm mưa với cà phê sữa, bánh ngọt và nhạc không lời. Một cốc cà phê thì có vị ngọt và vị đắng đan xen lẫn nhau, và kí ức về anh cũng vậy, có những kỉ niệm vui và những kỉ niệm buồn cho dù em không muốn nhắc tới nhưng em cũng chẳng thể lảng tránh. Em sẽ mua váy hoa, em sẽ cắt lại tóc, em sẽ ra đường với váy hoa, tết tóc, giày búp bê có chiếc nơ xinh xắn và không quên chăm chút cho mình một chút phấn trên má, một chút son hồng trên môi. Và, mỗi khi mưa xuống, em sẽ vẫn nghĩ về anh như một kỉ niệm, một kỉ niệm "còn chút gì để nhớ...".


Theo Blog Việt
Share on Google Plus

VỀ Unknown

ĐẶC SẢN NGON VÀ LẠ THY VÂN: Chả Bò Đà Nẵng Thy Vân, Giò Me Nghệ An, Bò Một Nắng, Nai Một Nắng, Tôm Một Nắng, Mực Một Nắng, Gân Bò - Nai Một Nắng, Cá Thu Một Nắng, Mực Khô Cao Cấp, Chân Giò Muối Xông Khói, Thịt Trâu Gác Bếp, đặc sản vùng miền,... http://chabochinhieudanang.vn/ - http://www.dacsanthyvan.com/
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

XEM NHIỀU NHẤT

XEM NHIỀU NHẤT TRONG THÁNG