Trời đổ mưa, lòng nó cũng đổ mưa. Mưa tháng 7 ào ào, dữ dội, nó ướt nhẹp, bây giờ thì chẳng còn ai đón nó khi trời mưa, cũng chẳng còn ai áp capuchino ấm vào má nó nữa...
Mưa tháng 7 cuốn đi mối tình đầu vụng dại...
Hà Nội tháng 7, đỏng đảnh như một quý cô, mưa nắng bất chợt.
Nắng vừa chói chang làm đen sạm làn da lại đổ mưa ngay được. Mưa ào xuống không để nó kịp trở tay, Minh vội vàng tạt vô quán café nhỏ đối diện bến xe bus có vạt hoa màu thiên thanh phía trước, như một mảnh trời bị ai đánh cắp đem giấu ở đây. Một màu xanh dịu nhẹ và yên bình. Minh gọi một cốc café đen, thức uống mà từ khi quen Nhật nó đâm nghiền.
***
Ciao café là chỗ quen của tụi nó, hai đứa thường ngồi ở bàn trong cùng phía bên trái, nơi có cửa sổ với cái rèm màu kem nhìn ra con đường có hàng cây xanh mướt. Nhưng từ khi chia tay Nhật, Minh không còn ghé Ciao nữa, nó sợ cái gọi là kí ức. Nên mỗi khi có việc đi ngang qua, nó cũng cố đi thật nhanh, nó không muốn mớ cảm xúc đang ngủ quên trong mình được dịp trỗi dậy.
Nó lao vào công việc, đi làm thêm, đi học thêm tin học, ngoại ngữ rồi cả cắm hoa. Nó cũng chẳng hiểu chứng chỉ tiếng Ả rập của mình để làm gì nữa. Nhưng chỉ có vậy nó mới không còn thời gian nghĩ tới Nhật.
***
Nhật giống café đen, nó cho là vậy. Không phải ai cũng biết thưởng thức, café đen không giống như bề ngoài của nó, một màu đen khá vô vị, chỉ những người biết uống mới cảm nhận được vị ngon, cái cảm giác vị đắng lan tỏa cùng mùi hương trên đầu lưỡi, rất riêng và rất thú.
Nhật thường bông đùa với nó: Uống café đen là cả một nghệ thuật đấy nhé! Nó sẽ le lưỡi trêu lại: Vậy ra anh là nghệ sĩ á??? Nghệ sĩ thì tóc phải xù cơ! Nó được thể xoa lên mái tóc màu hạt dẻ của anh khiến nó rối bù lên. Anh nhéo mũi nó, và nhìn nó với ánh mắt thật hiền.
Bề ngoài, Nhật trông thật lạnh lùng, anh rất ít khi cười làm cho những người mới tiếp xúc cảm thấy e ngại. Nhật nội tâm, ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng anh rất biết quan tâm người khác. Nó thấy anh có vị đắng ấm của café...
Minh thì lúc nào cũng ríu rít như chú chim non, cười đùa suốt ngày. Gặp Nhật là nó lách chách hết chuyện này đến chuyện kia, anh chỉ lắng nghe và đôi khi phụ thêm một vài lời nhận xét. Tính Minh trẻ con, hay hờn dỗi. Nhiều lúc làm Nhật khá mệt mỏi khi phải chiều theo ý mình.
Vậy mà họ lại yêu nhau, Minh yêu Nhật bằng tất cả sự chân thành và ngây ngô của tuổi trẻ. Minh chìm đắm trong thứ tình cảm tinh khôi này. Với Minh, Nhật là tất cả.
Nhưng tình yêu đó chưa đủ lớn so với một đam mê. Giữa hai thứ đó Nhật đã chọn từ bỏ tình yêu...
***
Một chiều tháng 7, Ciao Café, bàn trong cùng bên trái, im ắng. Minh cúi đầu, không dám nhìn Nhật, sợ anh thấy đôi mắt đỏ ậng nước của mình.
- Hãy trưởng thành hơn nhé nhóc, không có anh bên cạnh nhóc phải biết tự chăm sóc mình. Anh xin lỗi!
Minh vẫn như người trên mây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhật khẽ nắm lấy bàn tay Minh, nhưng nó gạt tay anh ra. Nó gắt lên:
- Tất cả là đối trá. - Nó ngước lên nhìn Nhật bằng đôi mắt nhạt nhòa - Anh đừng ảo tưởng, không có anh tôi vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn! - Minh như đứa nhóc bị chạm vào lòng tự ái. Nó xù lông lên để tự vệ như một con nhím.- Anh là kẻ ích kỉ!
Nó chạy vội ra ngoài, nó không muốn òa khóc trước mặt Nhật, chị chủ quán nhìn theo ái ngại. Nhật không đuổi theo nó, không giữ nó lại. Nhật đã buông tay.
Trời đổ mưa, lòng nó cũng đổ mưa. Mưa tháng 7 ào ào, dữ dội, nó ướt nhẹp, bây giờ thì chẳng còn ai đón nó khi trời mưa, cũng chẳng còn ai áp capuchino ấm vào má nó nữa...
Mưa tháng 7 cuốn đi mối tình đầu vụng dại...
***
Giờ nghĩ lại nó thấy mình đúng là trẻ con thật, Nhật yêu nghề họa sĩ, anh nhận được một suất học bổng du học Pháp về mỹ thuật. Anh không thể từ bỏ đam mê. Cũng không thể bắt nó chờ đợi anh như vậy. Anh đã chọn chia tay. Có lẽ nó đã quá ích kỉ khi không chịu hiểu cho anh.
Xa Nhật, nó buộc phải trưởng thành hơn, nó tự tập đi xe máy vì sẽ chẳng có tài xế riêng với vespa cổ vàng nhạt. Nó suy nghĩ chín chắn hơn, vì chẳng còn ai đó luôn lắng nghe và cho nó những lời khuyên bổ ích nữa. Vắng Nhật, nó lớn hơn nhiều, chẳng còn là Minh nhỏ bé hay hờn dỗi .
Tất cả đã thay đổi, tất cả đã xa rồi... Kí ức về Nhật được nó chôn chặt một góc tim.
***
Hà Nội lặng lẽ trong cơn mưa, đường phố vắng tênh, những giọt mưa nhảy nhót trên tán cây xanh mướt, Minh bước chầm chậm trên đường, chiếc ô nhỏ không ngăn nổi những giọt mưa, mưa tạt ướt mảnh áo cardigan, như những mảnh kí ức đan xen. Minh bước tới trước Ciao, chần chừ không dám bước vào nơi đong đầy những hạnh phúc một thời. Nhưng rồi, Minh đẩy cửa, bước vào quán vắng khách...
Như một thói quen, bàn chân Minh tìm về chiếc bàn tròn phía trong cùng, nơi cửa sổ với tấm rèm màu kem.
- Chị ơi, cho em ly café đen nhé!
Quán vẫn vậy, không thay đổi, chỉ có Minh là thay đổi, chỉ có một mình nó bên ly café ấm nóng. Nó thở dài. Tiếng thở khẽ, nhưng day dứt...
Ánh mắt Minh dừng lại, một bức tranh khá lớn treo giữa quán, đối diện với chỗ ngồi của nó. Bức tranh vẽ một cô gái bước quay lưng về phía mưa, mái tóc dài bay bồng bềnh, tay giữ chiếc ô thật chặt, chống chọi với mưa gió,... Minh thấy lạ, vội bước về phía bức tranh.
Bức tranh "Những cơn mưa tháng 7" với lời đề tựa với nét chữ gầy, nho nhỏ phía cuối: " Anh tin em sẽ mạnh mẽ vượt qua những cơn mưa trong cuộc đời khi anh không ở bên nhóc ạ! Anh yêu em.". Tác giả: Hoàng Nhật.
Là Nhật, nó ngơ ngác nhìn.
- Bức tranh đẹp phải không? - Chị chủ quán khẽ mỉm cười bước tới bên cạnh Minh.
- Dạ. - Nó đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh.
- Của một chàng trai gửi tặng quán đấy, hình như là họa sĩ.
- Vâng, anh ấy là họa sĩ ạ. Chị ơi, bức tranh treo ở đây lâu chưa ạ?
- Ừm, gần một năm rồi em ạ! Mà em quen cậu ấy à?
- Dạ.
- Em tên là Ngọc Minh? Chị chủ quán bất giác hỏi.
Nó ngơ ngác:
- Sao chị biết tên em?
- Hóa ra em là Minh, chị chờ em lâu lắm rồi! – Chị cười.
- Có chuyện gì vậy ạ? – Nó vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Chị chủ quán đi về phía quầy pha chế, lấy trong ngăn kéo ra một cái phong bì. Đưa về phía nó.
- Tác giả bức tranh này nhờ chị đưa cho em cái này.
Minh sững sờ đón lấy:
- Lâu chưa ạ?
- Ừm, từ lúc cậu ý mang bức tranh này nhờ chị treo ở đây! Cậu ấy đưa cho chị nói là nếu có một cô gái tới đây, tên Ngọc Minh, chú ý tới bức tranh này thì đưa giùm.
- Vậy là đã gần 1 năm rồi!
- Ừ.- Chị gật đầu.
- Dạ, em cảm ơn chị.
Minh bước về phía bàn của mình, nó run run mở bì thư ra. Mắt nó nhạt nhòa theo từng dòng chữ.
" Gửi cô gái của anh!
Có lẽ khi em đọc được những dòng này cũng là lúc em đã có đủ mạnh mẽ để sống mà không có anh! Và cũng là lúc em tha thứ cho anh rồi phải không?
Anh xin lỗi vì đã giấu em, thực sự không có học bổng nào hết, chỉ là anh sắp phải đến một nơi rất xa, rất xa và không thể quay trở về bên em được.
Anh từng nghĩ mình sẽ đem lại hạnh phúc cho em, nhưng giờ anh không có đủ khả năng làm điều đó, vậy nên anh phải buông tay cho em kiếm tìm hạnh phúc của mình. Anh không muốn mình trở thành gánh nặng với em. Càng không muốn em thấy bộ dạng bệnh tật xấu xí của anh. Anh muốn những kí ức của em về anh thật hoàn hảo.
Em vẫn sống tốt phải không? Phải, em phải sống tốt hơn, sống thêm cả phần của anh nhé! Em không cô đơn đâu, anh luôn bên em, chỉ có điều ở một dạng hình thái khác mà thôi. Em sợ ma nhỉ??? Nhưng đừng sợ anh nhé nhóc! Vì anh không phải là ma. Anh sẽ là một thiên thần luôn luôn bên cạnh bảo vệ em. Vì sao anh là thiên thần ư? Vì anh đẹp trai. :)
Hãy mạnh mẽ lên, những khó khăn nhỏ trong cuộc sống sẽ không ngăn được bước của em đâu, phải không! Em rất mạnh mẽ. Anh tin em làm tốt mà.
Này, đừng có mà mít ướt nhé. Hãy mỉm cười lên! Anh yêu nụ cười của em nhóc ạ! Anh muốn véo lên đôi má bầu bĩnh của em quá! Đừng tự trách mình cũng đừng dằn vặt bản thân. Lỗi là do anh, anh đã giấu thì sao em biết được. Anh đã bảo rồi, không được khóc, nín chưa?
Anh xin lỗi. Anh biết mình làm vậy là bất công đối với em. Vậy nên, em hãy ghét anh đi! Hãy quên anh đi! Và tìm một chàng trai tốt hơn anh nghe không! Hãy sống hạnh phúc mỗi ngày, có như vậy anh mới cảm thấy vui.
Cơn mưa, chẳng thể nào che lấp nổi mặt trời, nắng rồi sẽ lại lên. Mặt trời bé nhỏ của anh, em hãy vượt qua những cơn mưa này nhé!
Yêu em nhiều!
Hôn em.
Hoàng Nhật"
Đặt bức thư lên ngực trái, Minh òa lên nức nở:
- Nhật, anh thật xấu, thật xấu. Em quên anh rồi... Ai thèm làm mặt trời bé nhỏ của anh chứ.... Em... xin lỗi,... em xin lỗi, thực sự xin lỗi...
Ly café đã nguội, chỉ còn lại mùi hương nồng nàn nhẹ dịu, Minh ngước mắt ra ngoài cửa sổ, mưa tháng 7 vừa ào ào đấy, giờ đã ngớt hạt, chỉ còn những giọt long lanh đọng trên lá. Chợt, Minh bắt gặp, xuyên qua tán cây, một tia nắng vàng ươm rớt xuống...
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét