ANH SẼ KHÔNG ĐÁNH MẤT EM THÊM LẦN NÀO NỮA ĐÂU, CHO ANH CƠ HỘI NHÉ!

Linh đang ngồi trên thềm bậc cầu thang, nó vẫn ngồi đó, nướt mắt nó cứ rơi ước nhòe điện thoại. Nó đang cố gắng bấm số của Hoàng, nhưng không thể. Có lẽ vì mắt nó đã nhòe, đã quần thâm sau nhiều đêm khóc thầm. Và cũng có lẽ nó đang muốn níu giữ 1 điều gì đó mà nó cũng không biết...
Nó cố dụi mắt, cố gắng bấm từng số điện thoại cuối cùng...
Và...
Từng hồi chuông nhạc chờ ở đầu giây bên kia vang lên. Đó là bài nhạc quen thuộc (hạnh phúc khi ở bên em ) mà lúc trước nó tặng cho hoàng...nước mắt nó càng rơi nhiều thêm...nó đang cố kìm nén tiếng nấc, gượng cười, để nói chuyện với Hoàng . 
Rồi đầu dây bên kia cũng trả lời. Cắt ngang sự tĩnh lặng, mà chỉ có tiếng khóc của nó trong căn phòng tối tăm.... 

Alo, em yêu à gọi anh có gì không ? 

Nó ấp úng trả lời : 

Em, em có chuyện muốn nói với anh . 

Hoàng vẫn bình thản, vì nó nghĩ Linh nhớ nó nên gọi vậy thôi . 

Ờ rồi ok, có gì em cứ nói đi anh nghe nè. Nhớ anh hay là sao vậy?
Ngày mai em đi Mỹ để định cư ở bên đó rồi. Cho nên mình chia tay đi anh . 

Khi nghe dứt câu chia tay, nó cố chấn tĩnh mình bằng những lời ngụy biện. Đó chỉ là lời nó đùa của Linh mà .... 

Cái gì, em nói cái gì vậy? Anh không thích đùa đâu nha. Em bị khùng hả ? 

Đến lúc này thì Linh đã không cầm được nước mắt ... nó vừa khóc vừa nói : 

Em xin lỗi điều đó là sự thật mà. Mình chia tay nha, hãy đi tìm 1 người khác và quên em đi. Em xin lỗi anh nhiều lắm ... 

Lúc này thì Hoàng đã bình tĩnh nó đang cố hỏi rõ lý do, nó với Linh yêu nhau hạnh phúc mà tại sao chứ, tại sao? Trong đầu nó lúc này đang lóe lên hàng nghìn câu hỏi : 

Khoan đã...! mà em hãy nói lý do với a là tại sao em đi, tụi mình yêu nhau hạnh phúc mà. Hay là anh làm gì cho em buồn hả?

Anh đừng nói nữa, ngày mai anh rảnh, ra sân bay Tân Sơn Nhất tiễn em đi. Em chỉ muốn gặp anh 1 lần cuối thôi được không anh ? 

Vừa nghe điện thoại xong, Hoàng buông tay làm rơi điện thoại xuống đất...nó thẩn thờ bước đi trên con đường đang tấp nập người qua lại . Nó giờ đây như một người vô hồn ... 
....Rồi nó chìm trong men say 
không biết đâu là ngày đâu là đêm... 
6 giờ sáng chuông đồng hồ reo vang, inh ỏi cả 1căn phòng bé nhỏ.
Nó chợt vùng dậy, vì nó nhớ ra 1 điều gì đó. Nó chạy thật nhanh xuống phòng tắm...! đánh răng, rửa mặt. Nó mặt vội 1 bộ đồ, mà linh mua tặng nó . 
Nó phóng chiết xe (wave s) cha truyền con nối ra sân bay ..... 
Nó đưa mắt nhình chung quanh, rồi nó cũng tìm thấy người cần tìm. 
Linh đã đợi ở đó từ rất lâu nó bắt chuyến bay 8 giờ vì nó biết Hoàng sẽ dậy muộn..... 
Anh khóc à?
Đâu có...
Con trai sao mà lại khóc vậy ? 
Em đi rồi anh cố gắng sống tốt nha ... 
Ờ anh biết rồi!
Anh đừng buồn nữa, hãy đi tìm 1 người con gái yêu anh thật lòng ấy và quên em đi ..... 
Chúc em hạnh phúc.
Em đi đi kẻo trễ chuyến bay..... 

Nó cố gượng cười để Linh không biết là nó đang rất đau khổ. 
Nó quay lưng đi, nó vẫn muốn nói với Linh nhiều, nhiều lắm. Nhưng cổ họng nó đã nghẹ ứ, không cất lên thành lời . 
Nó muốn chạy lại ôm Linh 1 lần cuối thôi, rồi nó sẽ buông tay . 
Nhưng: nó sợ, sợ không đủ dũng khí để buông tay. Nó quay lưng đi không dám nhìn lại, mặc cho Linh vẫn đứng ở đó, mặc cho những lý do mà nó chưa được biết ....
Nó cố dặn lòng mình sẽ quên được Linh, quên đi cô bé ngốc ngày xưa. Không còn những chiều đón đưa, không còn 1 cô bé nhõng nhẽo đòi mua quà, không còn những tin chúc ngủ ngon hằng đêm . .. 
Những ngày sau đó : 
Người nó tiều tụy đi nhiều, hốc hác không khác gì một gã nghiện .......... 
3 năm sau 
Giờ nó đã làm cho 1 quầy bán xăng ,nó đã quên được cô bé ngốc ngày xưa. Nhưng cái ngày định mệnh ấy lại đến..... 
Trong 1 buổi chiều mưa tầm tả nó đang trên đường về nhà thì nó vô tình đụng phải 1 cô gái ....... 
Cô bị khùng hả mắt mũi để đâu vậy ? 
Tại anh đó, ai kêu anh chạy nhanh làm chi, giờ chân tôi không biết bị làm sao rồi đây này anh phải chịu trách nhiệm ... 
Ơ cái cô này tại cô đi sai đường trước, tại sao lại bắt tôi phải chịu chứ xe tôi cũng hư vậy ai đền cho tôi ? 
Hừ...! không biết, nếu anh không bồi thường tiền thuốc men cho tôi thì tôi gọi công an đến giải quyết ... 
Thôi được rồi lên xe tôi chở cô đến bệnh viện xem sao ? 
Nó chở cô gái lạ ấy đến bệnh viện trong lòng vẫn đang hậm hực vì cô gái ấy quá ngang ngạnh .... 
Nè anh bác sĩ bảo chân tôi trong thời gian đăng bột, không nên đi lại nhiều để cái chân nhanh lành. Từ nay mỗi sáng anh phải tới đón tôi đi học và chiều lại chở về, cho tới khi cái chân tôi khỏi hẳn thì thôi . 
Nói xong nó liền chụp lấy sợi dây trên cổ Hoàng ... 
- Cô làm gì vậy? Cái đó rất quan trọng đối với tôi 
Không biết nó quan trọng như thế nào, tôi sẽ giữ nó khi nào chân tôi lành tôi sẽ trả cho anh. 
- Cô, cô 
- Cô cô cái quái gì? Tôi nhỏ tuổi hơn anh mà . 

- Cô quá đáng lắm ....! 
- Anh không chở tôi có phải không ? 
- Vậy anh đưa tiền đây ? 
- Tiền gì tại sao tôi phải đưa cô ? 
- Thì tiền thuốc men và cả tiền xe mổi sáng tôi đi học nữa . 
-Trời ơi tức chết mất ! 
- Vậy anh đưa tiền đây rồi chết. 
Thôi được rồi để tôi chở cô ..... 
- Số điện thoại của anh bao nhiêu?
- Cô lấy số điện thoại của tôi làm gì ? 
- A không cần biết, giờ anh là tài xế của tôi tôi gọi thì anh phải đến . 
- 01******** đó 
- Anh tên gì ?
- Tôi tên Hoàng.
-Tôi tên Ngọc Anh lưu số của tôi vào đi.
- Được rồi nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về.

6 giờ sáng nó còn đang ngủ thì chuông điện thoại reo.
Alo ai vậy ? 
Sao giờ này anh chưa đến?
Trời ơi tôi xin cô! cô tha cho tôi đi, để cho tôi ngủ thêm 1 tí nữa. 
Không được! Tôi mà trễ học thì a chết với tôi 
Thôi được rồi 10p nữa tôi tới... 
Hoàng bật dậy mặc vội áo rồi dắt xe ra chạy đến nhà chở Ngọc đi học. 
Vừa tới nơi đã thâý Ngọc đứng trước cổng...
Hoàng chạy xe tới, với vẻ mặt bực bội vì Ngọc đã phá tan giấc ngủ nướng của nó: "nhanh lên xe tôi chở đi hoc".
Tới Trường đám bạn của Ngọc không ngừng bàn tán .... 
"Người yêu của con Ngọc kìa bây, đâu đâu đẹp trai dữ" 
Ngọc vừa xuống xe thì Hoàng liền hỏi 
Chiều nay mấy giờ cô về để tôi tới đón? 
5 giờ, mà nè tôi cấm anh không được gọi tôi bằng cô nữa nghe già lắm.. 
Thế tôi phải gọi cô bằng gì?
Xưng anh em được rồi ... 
Anh em nó nghe như thế nào ấy! Hoàng vừa nói vừa gãi đầu 
Không biết, anh phải gọi như vậy không thì tôi sẽ ném sợi dây của anh đi lun... 

Ờ thôi cô vào học đi kẻo trễ
"em vào học đi kẻo trễ " 
Vậy mới ngoan .... 
Hoàng chở Ngọc đi học 1 ngày, 2 ngày, và cho đến một ngày...... 
<2 tháng sau> 
-Hôm nay là ngày cuối cùng anh chở em rồi . 
- nè sợi dây của anh nè, cảm ơn anh 2 tháng qua đã chở em đi học. 

Nó vừa nói vừa lôi trong túi ra sợi dây mà lúc trước nó lấy làm vật giữ chân Hoàng 

-Anh có gì muốn nói với em không ? 

Nó im lặng một hồi lâu rồi vội nói để lảng tránh câu hỏi của Ngọc.. 

- thôi em vào Học đi kẻo trễ.... 

Nói nói vừa dứt câu liền phóng xe thật nhanh, bỏ lại Ngọc đứng đó với một nổi buồn sâu lắng . 
Ngọc biết 2 tháng qua tình cảm mà nó dành cho Hoàng không đủ lâu để có thể chiếm lấy con tim đã nguội lạnh kia 

Từ ngày không được chở ngọc đi học nó cảm thấy trống vắng đến lạ thường, không còn 1 cô gái ngan ngạnh, hay chọc tức nó kề bên. 
Nó cầm sợi dây chuyền có một miếng Ngọc bội rất đẹp trên tay. Đó là món quà cuối cùng Linh tặng cho nó . 
Nó ngồi nghĩ bâng quơ 

Có lẽ mình đã yêu ngọc rồi sao ? 

... 

Reng reng reng...tiếng chuông điện thoại vang lên, như trực giác vội cầm lấy điện thoại: là số Ngọc 
-Alo! 
-hôm nay em nhờ anh một việc được không? 
-em cứ nói 
-hôm nay là ngày mất chị em, em muốn ra mộ thắp cho chị nén nhang mà xe em bị hỏng, anh chở em đi được không 
Ok 
Hoàng vội dập điên thoại, có lẽ anh cũng muốn gặp Ngọc, anh liền lấy xe dắt ra khỏi cổng rồi phóng tới nhà Ngọc 
Anh đứng ở ngoài em vào thắp nhang đi 
Anh đi với em, em đi mình em sợ 
Ok em  
Hoàng cùng Ngọc tiến vào khu nghĩa trang 
Ngọc đặt bó hoa lên mộ chị 
Hoàng cố nhình ảnh, ảnh trên tấm bia kia hơi mờ nó chỉ thấy có phần hơi giống Linh. Nhưng nó nghĩ Linh đã đi Mỹ ba năm trước rồi mà ... 
Nhưng cái tên khắc trên bia mộ 
"Trần Gia Linh" làm cho Hoàng ngã quỵ xuống 

Nó quay sang hỏi Ngọc 

-Chị em sao lại chết vậy ? 
-3 năm trước chị em mất do căn bệnh ung thư, trong lúc đau đớn nhất thì ny của chị lại bỏ chị mà đi ...... 
Vừa nghe dứt câu nó chạy lại ôm chùm lấy bia mộ của Linh gào trong vô vọng... 
"không phải em đi Mỹ rồi sao ?” 
Tại sao em lại nói dối anh ..... 
Ngọc đứng phía sau cũng phần nào thấu hiểu được tình cảm của Hoàng dành cho chị mình.
Ngọc chạy lại ôm chùm lấy Hoàng vừa khóc Vừa nói : 
- Anh đừng đau buồn nữa, hãy cho em 1 cơ hội mang lại hạnh phúc cho anh đi..... 
- Anh không thể 
-Tại sao vậy ? Cho em biết lý do đi. 
-Anh không thể vì quá yêu Linh mà lấy em ra làm người thay thế được.
-Anh đừng đau buồn nữa, ở trên trời cao kia chị em có muốn anh cứ mải đau khổ như vậy đâu ! 
........ 
Vài ngày sau ngọc mất liên lạc với Hoàng... cứ vài phút nó lại bấm số của Hoàng ... nhưng chỉ nghe được "thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được
Ngọc cố tìm kiếm mọi chỗ nó và Hoàng từng ghé qua. Nhà sách quán nước ...... tất cả mọi nơi nhưng ... "vô vọng" 
Nó nghỉ học ba bốn ngày liền ... 
Tự nhốt mình trong phòng với một mớ suy nghĩ Hoàng đã đi đâu?
Nhốt mình ở nhà cũng không có tác dụng gì chỉ làm nó thêm mệt mỏi mà thôi. 

Rồi nói cũng đi học lại bình thường .

Và cho đến một ngày, trước cổng nhà nó Hoàng đã đứng chờ nó từ rất lâu ...... 
Nó chạy lại ôm chầm lấy Hoàng trong sự sung sướng..... 
- Mấy ngày qua anh đã đi đâu vậy?
Hoàng chỉ khẻ trả lời 1 câu:
- Anh đã đánh rơi hạnh phúc 1 lần, và từ nay anh sẽ không để nó tuột khỏi tầm tay anh thêm 1 lần nào nữa ...mãi yêu anh nhé em ! 
Ở trên trời cao kia có 1 người đang mĩm cười...    


ST
Share on Google Plus

VỀ Unknown

ĐẶC SẢN NGON VÀ LẠ THY VÂN: Chả Bò Đà Nẵng Thy Vân, Giò Me Nghệ An, Bò Một Nắng, Nai Một Nắng, Tôm Một Nắng, Mực Một Nắng, Gân Bò - Nai Một Nắng, Cá Thu Một Nắng, Mực Khô Cao Cấp, Chân Giò Muối Xông Khói, Thịt Trâu Gác Bếp, đặc sản vùng miền,... http://chabochinhieudanang.vn/ - http://www.dacsanthyvan.com/
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

XEM NHIỀU NHẤT

XEM NHIỀU NHẤT TRONG THÁNG