1. Trước em sẽ chỉ nhắn tin với người không dùng teencode, dấu câu đầy đủ, đặc biệt phải có chấm câu. Em không chấp nhận những tin nhắn soạn vội soạn vàng, hợt hời, câu từ lủng củng.
Sau chỉ muốn nhắn tin với người mình gửi tin nhắn đi và chắc chắn sẽ có tin nhắn trả lời lại. Chẳng thà như thế, còn hơn những câu chữ mượt mà nhưng rỗng tuếch và nhạt thếch, rồi chả ai vui.
2. Trước em chỉ muốn được người ta hỏi này hỏi nọ, quan tâm đến từng tí tì ti. Như lúc nào cũng phải kè kè suốt bên, hỏi em ăn no không, ngủ ngon không, đang làm gì đó.
Sau chỉ muốn có người lúc cần là có. Nghĩa là đúng lúc. Khoảng thời gian còn lại cứ để tự do, hoặc nghĩ về nhau đủ thôi, chứ đừng tới mức làm phiền.
Sau em chỉ cần người ta nhắn cho mình một tin ngay khi thức dậy. Để biết chắc rằng ngày mới của họ sẽ có mình trong tim.
4. Trước em hay đòi hỏi người ta nhắn tin chúc ngủ ngon, nếu không làm xem như chưa hoàn thành nhiệm vụ. Dù cứ đến giờ, điện thoại tự động nhận được cùng một câu cứ lặp đi lặp lại. Ấy thế mà, em cứ đòi bằng được mới thôi!
Sau chỉ cần người đó về nhà an toàn, miễn là an toàn và nhanh chóng đi ngủ để bù cho chuỗi thời gian lăn lộn cả ngày ngược xuôi. Đã mệt lắm rồi, em muốn anh thương mình trước khi nghĩ đến em hay chỉ làm những việc cho… có lệ.
5. Trước chỉ muốn được nói yêu, nói quý suốt ngày. Muốn nghe lời xuôi tai, muốn lời đường mật.
Sau chỉ cần một từ thôi, anh bảo "nhớ" nhau rồi mong nhanh gặp. Về cơ bản thì, với em, cái từ "nhớ" nhau này nó đã đủ bao nhiêu yêu, ghét, dỗi, hờn, bao nhiêu mong đợi và những quan tâm...
Trí Thức Trẻ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét