Lời Thì Thầm Của Những Nốt Thăng

- Tao quyết định rồi, lần này tới lượt tao.

Đầu điện thoại bên kia đáp lại là tiếng còi xe máy chát chúa xen lẫn tiếng cười của trẻ con:

- Hả? Gì cơ? Có phải chơi phỏm đâu mà tới lượt mày? Nhiiii, không bóp còi nữa, dì bảo có nghe không.


Giọng Yến cao vút như nữ sĩ chuyên hát opera khiến tôi phải giơ điện thoại ra xa một khoảng. Còi xe có khi còn không làm thủng màng nhĩ tai bằng giọng của nó.

- Tảo bảo tao sẽ tỏ tình với anh Hà. Được ăn cả ngã về không.

- Oắt dơ hợi? (What the hell?)

- Bơm cho tao ít doping cố gắng đi.

- Sao tự nhiên lại thế? – Giọng Yến sốt sắng – Thế nếu không thành công mày định làm gì? Di cư vào Sài Gòn, tự tử hay cạo đầu?

Tôi bật cười nhớ lại cú sốc tình yêu đầu đời. Lần đầu tiên biết thầm thương trộm nhớ một người, dũng cảm mua được chiếc bánh gato hình trái tim mang đến tặng thì lại bắt gặp cảnh hôn. Thảm hơn, trái tim thật sự trong lồng ngực đã vỡ nát ngay trước sinh nhật một ngày. Lúc đó quay về tôi khóc như sắp chết tới nơi, lúc đòi quyên sinh, khi muốn cạo trọc, chốc lại lải nhải “Mình phải rời bỏ vùng trời này thôi, vùng trời này chỉ của riêng anh rồi”…

Kết thúc cuộc điện thoại với cô bạn thân, tôi mở lại nhật ký ra đọc. Đã lâu rồi chẳng còn viết vào đây những lời tự sự. Ngược trở lại những trang giấy cong lên khô cứng, có trang còn bị vết ố vàng “di chứng” của những giọt nước mắt khóc thầm. Thậm chí còn có cả bốn dòng thơ viết vội ngay trước thời điểm lấy dũng khí tới tặng anh chiếc bánh tráo tim:

Em gom nỗi nhớ
Cất vào trong tim
Chờ ngày gặp nhau
Trả anh thương nhớ

Lúc này trả anh thương nhớ được rồi anh nhỉ!

Việc đầu tiên cần lên dây cót cho tinh thần là vào facebook kết bạn lại với anh. Phải chắc chắn đối tượng của mình trăm phần trăm độc thân đã chứ. Việc thứ hai, để không bị xao lãng bởi những cảm xúc khác xen vào, tôi viết ra giấy mẫu đàn ông lí tưởng của bản thân, 10 lý do nên cưa anh Hà, 10 điểm tốt mà tôi thích từ anh và 10 điểm xấu tôi vẫn chấp nhận được. Việc thứ ba hơi sến một tẹo, tôi tự thu âm ca khúc Mình Yêu Nhau Đi đang cực kì hot trên mạng. Thu xong tôi sẽ in ra đĩa, gửi kèm thư tay tới anh. Mới vạch kế hoạch là vậy, tôi đã cảm thấy rạo rực trong người.

Rồi ngày “cọc đi tỏ tình trâu” đã tới, trước khi bọc quà thật đẹp tôi còn cẩn thận đánh dấu ngày quan trọng bằng một trái tim đỏ. Để mãi tới năm sau khi dọn phòng, lật lại cuốn lịch này tôi vẫn không thể nhịn cười về độ đáng yêu của mình.

Huyền đã quyết tâm. Huyền đã cố gắng làm một cái gì đó thật khác. Dẫu cho đêm trước có thấy dòng trạng thái đầy tâm trạng trên facebook Trung Tú – là bài thơ mà mình vẫn thích nhất của Xuân Diệu:

Người ta khổ vì thương không phải cách

Yêu sai duyên và mến chẳng tùy người

Tôi gắng không bận tâm dù dòng trạng thái thu hút tới hơn 20 nghìn lượt like, hàng trăm bình luận và chia sẻ. Thậm chí mấy trang tin cũng nhanh chóng cóp nhặt, xào bài rồi chèn lại ảnh nụ hôn giữa chúng tôi kèm câu hỏi to oành “Phải chăng chuyện tình này đã đi tới hồi kết?”. Quả thật, chuyện giữa hai con người lạ hoắc chẳng có liên quan đến nhau và tôi và anh ca sĩ có bắt đầu thật, nhưng kết thúc thì không. Đúng ra là sẽ không có. Vì tôi không muốn quan tâm nữa, mà có lẽ Trung Tú cũng vậy. Thế giới của hai đứa hoàn toàn khác nhau, nên kể cả âm nhạc có níu, tôi cũng vẫn chỉ đóng vai trò là một khán giả chăm chú mà thôi.

*

Quà được bọc cẩn thận và đóng túi lịch sự mang tới tận nhà anh vào một tối gió Lào bao trùm toàn thành phố. Dũng khí tự tin của mình cuối cùng rụng gần hết khi giáp mặt anh. Anh Hà nhận gói đồ trong bộ quần áo như vừa đi chơi tennis về, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Tôi không dám vào nhà, chỉ chống chân xe ngoài cổng nói gọn lỏn.

- Lát vào mở anh sẽ biết liền. Cứ coi như đây là quả bom nổ chậm đi anh nhé!

Theo thông lệ anh sẽ nói một câu nói gì vui vui, nhưng hình như linh cảm “quả bom” này “chẳng lành” nên anh chỉ gật đầu cười cười, để tôi phóng xe thật nhanh đi mất.

Con người ta thường sẽ gặp phải hai sự tiếc ở đời, đó là nuối tiếc và hối tiếc. Tôi thà nuối tiếc những hồi ức đẹp ở quá khứ, còn hơn không hành động để có được cái mình muốn và rồi phải hối tiếc mãi về sau.

Cho đến 10 giờ tối khi chuẩn bị mắc màn đi ngủ sớm thì anh Hà gọi tới. Tim tôi đập rộn ràng, mồ hôi đã kịp tuôn trong lòng bàn tay. Giọng anh nhẹ bẫng: “Anh ở dưới cửa nhà, em xuống một lát nhé!”, mà làm con bé Huyền lóng ngóng mãi mới mở được cửa nhà đi ra.

Khu phố nhà tôi vốn cực kì yên tĩnh, phần lớn dân cư là người cao tuổi nên thường đi ngủ sớm. Chỉ có vài nhà bán đồ ăn và tạp hóa là hay đóng cửa muộn. Nhưng may làm sao, khi tôi vừa bước chân ra khỏi cổng thì nghe tiếng kéo cửa sắt và tắt đèn từ họ. Muộn như thế này con gái tiếp bạn ngoài đường thật chẳng ra sao, nhưng anh Hà có vẻ không muốn vào, nên tôi đề nghị ngồi xuống bậc thềm nói chuyện.

Tôi không có linh cảm gì đặc biệt. Thậm chí anh Hà ngồi xuống gần ngay bên cạnh đầu óc tôi cũng trống rỗng lạ thường.

- Anh bảo này…

Nhưng ngay khi ba từ đó phát ra, tôi đã muốn quay lưng chạy trốn vào trong nhà.

- Em tự thu âm mà nghe chuyên nghiệp ra trò.

- Nhưng quan trọng là anh có thích không?

- Anh thích! – Anh Hà bẻ khớp tay – Anh cũng đọc kĩ thư rồi… Nếu em với Tú không có gì thì tốt.

- Vâng!


ST
Share on Google Plus

VỀ Unknown

ĐẶC SẢN NGON VÀ LẠ THY VÂN: Chả Bò Đà Nẵng Thy Vân, Giò Me Nghệ An, Bò Một Nắng, Nai Một Nắng, Tôm Một Nắng, Mực Một Nắng, Gân Bò - Nai Một Nắng, Cá Thu Một Nắng, Mực Khô Cao Cấp, Chân Giò Muối Xông Khói, Thịt Trâu Gác Bếp, đặc sản vùng miền,... http://chabochinhieudanang.vn/ - http://www.dacsanthyvan.com/
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

XEM NHIỀU NHẤT

XEM NHIỀU NHẤT TRONG THÁNG